Đức Bảo Thọ Thánh Nương (Trần Doãn Cơ, 1912-1944)
NỮ PHÁI DỌN
MÌNH TRÊN ĐƯỜNG TU HÀNH GIẢI THOÁT
Trung
Hưng Bửu Tòa, ngày 14-8 Mậu Tuất
(Thứ Sáu 26-9-1958)
THI
BẢO nhau giữ lấy mối thân hòa
THỌ nhiệm pháp quyền phải thiết tha
THÁNH Mẫu từng phen khuyên dạy bạn
Bản Nương chào chư Thiên ân. Chào chư chức sắc và chư
đạo muội.
Giờ nầy nơi Tây Cung, Từ Mẫu tiếp được lời cầu của quý
hiền muội liền cho Bản Nương truyền lịnh. Ngày Trung Thu đến đây là ngày tươi
đẹp hân hoan mà toàn thể nhơn loại đều thọ lấy hồng từ ([2]) nhuận lòng ([3]) thanh tịnh, ngày mà chư quý muội đón mừng quyền pháp,
đón lấy tình yêu thương nồng hậu của bà Mẹ hiền từ hằng yêu mến tận độ chúng
sanh.
Chúng ta gấp rút dọn mình, đem lòng thanh sạch làm của
lễ chúc mừng, cầu lấy từ bi tha thứ đàn con vì nghiệp duyên từ lâu phạm tội bất
hiếu bất tuân đối với quyền uy cao cả.
Với lòng nhân từ cứu độ, Đức Từ Tôn không nề khó nhọc
dìu dắt đàn con đến ngày giác ngộ. Ngày quý chị em được sáng suốt rồi, chị em
càng áy náy sợ sệt vô cùng trước quyền pháp Thiên điều, ăn năn đau đớn từng
giờ, nhớ lại những ngày nầy làm phiền nhọc đến Thiêng Liêng cao cả. Bây giờ các
Đấng trên xanh kia hằng lấy lòng từ bi chìu theo ý muốn chị em, lần hồi khải
thị ([4]) trên đường thánh đức.
Chị em muốn gì, ưng gì, Thầy Mẹ cũng chìu theo, miễn
chị em biết tu là lòng từ bi sung sướng. Việc đời mỗi lúc mỗi đổi thay, bước
đạo mỗi thời mỗi tinh minh ([5]) giác ngộ. Ta phải khắc phục tất cả các tội lỗi để đẹp
lòng Thầy, để tròn thiên chức và bổn phận, đừng khư khư ôm chặt thói quấy nơi
mình, thấy Thầy Mẹ thương yêu mà có bề nũng nịu.
Khi đã giác ngộ quyền pháp chị em càng e dè kiêng sợ.
Một ý niệm, một cử động theo ý mình cũng không hề dám dể duôi. Mà ngày ấy thì
Thầy Mẹ càng la rầy, không phải như lúc [chị em] còn mê vọng.
Hôm nay chị em ta đã bước lên giai đoạn quyền pháp
chỉnh tu, nhất thiết phải tôn trọng ơn dày, không theo ý mình hay ý bạn, mà
phải vâng nghe lời dạy của các bậc hướng đạo Thiên ân, các Đấng quyền năng sai
khiến.
Vậy từ nay đã để chơn ([6]) trên đường giải thoát tìm về sự sống tự do, chị em ta
phải nhận chân giá trị con người, sớm diệt lòng ham muốn thế gian.
Sở dĩ chịu lấy thống khổ mãi trong kiếp luân hồi, thế
giới đao binh, cuộc đời đói rét, xã hội bất bình, loài người thù ghét rẽ chia,
con người sống không yên ổn, phập phồng lo sợ từng giờ từng phút cho tai họa
của hoàn cảnh, thời gian đưa lại, trời đất nổi cơn phong võ lôi đình,([7]) thân phận ma đau lù đến,([8]) đó toàn là tai họa của đời do các cảnh tượng và trạng
huống sinh tồn, trái mặt đôi đường ([9]) của thế sự.
Trạng huống hay cảnh tượng của đời có ra sao là ở lòng
người ham muốn. Bởi ham muốn mà đời mới phân ra đen trắng nhục vinh. Bởi ham
muốn mà tạo cho cảnh đời nay chìm mai nổi, kẻ khóc người cười. Bởi ham muốn mà
nhơn tình mới gây nên đậm lợt ghét thương. Thời gian di dịch,([10]) lòng người cũng thiên sai vạn biệt,([11]) nhổ râu ông nọ, cắm cằm bà kia!
Ôi! Lỗi bởi ham muốn mà xáo trộn cả một cuộc trật tự
thiên nhiên, cả một hệ thống an toàn cho nhơn loại. Ham muốn gây nhiều tai hại
cho thời gian, không gian đời trước, đời nay, mãi cho đến đời sau. Tam thế nhơn
quả ([12]) níu kéo, con người muốn thôi không được, muốn dứt không rồi, cứ luẩn
quẩn loanh quanh trong trường ảo hóa.
Chị em cũng từng trong cảnh khổ đó rồi. Cảnh khổ đó
bởi mình vun đắp nó thêm kiên cố, đào xén nó thêm sâu thẳm, hiểm nghèo. Lòng
ham muốn đã gieo trồng khắp đất. Rễ đã sâu, cây đã lớn, muốn nhổ cũng không
lên, mượn người nhổ không được, mượn nhiều người nhổ cũng không được, vì rễ
thâm gốc lớn, nó được vun đắp lâu ngày, bây giờ đã choán đất lấp đường làm một
vật chướng ngại. Muốn phá đi phải dùng đến rìu búa. Nhờ rìu búa mới hạ được,
cuốc xuổng mới đào được.
Vậy phải công phu bằng quyền pháp, ân đức bằng điển
quang, sức mạnh ở lòng giác ngộ. Lòng đã tạo nên điều không đẹp lòng Thầy thì
lòng bây giờ cũng phải ăn năn dọn bao tội lỗi.
Chị em hãy dừng bước nơi đây, quay đầu trở lại, đừng
còn mơ mộng chuyện đời, chấm dứt lòng dạ ham muốn thì vạn sự thành công. Làm
được việc lớn lao giải thoát, tìm đến tự do là chỉ chấm dứt lòng ham muốn. Chấm
dứt được là hòa bình tự do. Không chấm dứt được chẳng khác nào biển trần còn
sóng gió.
Bởi mình ham muốn, bởi mình tham
Muốn bởi mình tham, phải lộn phàm
Tham phải lộn phàm cam thống khổ
Phàm cam thống khổ bởi mình ham.
Bây giờ đây Bản Nương xin mừng chúc quý chị em mạnh
khỏe để tu, để làm tròn thiên chức sứ mạng, để lo phương cứu chuộc loài người
để đẹp lòng Thầy Mẹ.
Thế gian người ta chúc nhau bằng mạnh khỏe. Bản Nương
cũng mừng chị em hằng mạnh khỏe, nhưng chữ mạnh khỏe người ta biết dùng mà
không biết ý nghĩa của nó. Mạnh là hơn người, khỏe là hơn mình. Hơn người là
hơn cái gì? Hơn mình là hơn làm sao?
Hơn mình là làm chủ được mình, điều khiển được thất
tình lục dục, khiến sai ý chí theo lẽ phải điều lành. Chị em có khỏe được mới
sai sử, ngự chế lòng dục nơi mình. Lòng dục đã yên lặng rồi, thì con người mới
khỏe. Người được khỏe thì sáng suốt làm những điều thiên nhiên, mà sai sử tự
nhiên.
Người của ta muốn khỏe là trước hết dừng bước ham muốn
đi, làm chủ lấy tình ý mắt tai đi, khép buộc thân mình vào khuôn đạo đức đi,
không đón tiếp cảnh sắc bên ngoài nữa làm bận rộn lòng không thanh tịnh. Được
vậy thì lòng mình yên lặng. Yên lặng được thì khỏe khoắn. Khỏe khoắn rồi mới
gánh vác được trọng nhiệm quyền pháp mà thay Trời làm đạo.
Mạnh là hơn người, nghĩa là không chịu nô lệ cho thói
đời, mặc cho người cám dỗ, thắng được hoàn cảnh khổ đau, trước bao nhiêu ngăn
trở mà không thối bước.
Vậy chị em ráng cầu nguyện đón lấy ngày Trung Thu mà
dâng lễ tiếp hồng ân Mẹ sẽ về dạy.
Bây giờ nói đến Đoàn Giải Thoát,([13]) Bản Nương có ý làm sao xây đắp cho được tâm nguyện.
Tâm nguyện mà vững thì chí hướng được tròn. Bây giờ chị em muốn gì, ưng gì mà
lòng giác ngộ chưa có thì cái ưng cái muốn của mình cũng là ưng muốn cho tình
dục. Mà tình dục gốc [ở] vô minh. Vô minh rồi, có muốn có ham cũng kết quả bằng
phiền não. [...]
Vì vậy sự giải thoát đòi hỏi ở lòng giác ngộ của chị
em một con đường rõ rệt. Con đường ấy cuối cùng là trọn được tự do. Nên bây giờ
chị em còn thời gian soát xét. Nếu quyết đi, phải dẹp bỏ gánh đời trên vai, đi
tay không cho khỏe. Đừng đùm đề mang xách theo làm gì mà nặng nề mệt xác rồi
một quãng xa cũng hất bỏ bên lề. Vì đời là âm nên đời phải nặng, mà Trời là
dương chứa chất nhẹ nhàng, nặng thì làm sao đến đó? Ta phải bỏ hết mà đi, bỏ sợ
đói sợ nghèo.
Chị em thành kính đón lời giáo hóa của Đức Từ Tôn. Trong ngày Trung
Thu xán lạn.
Thôi, Bản Nương
chào.
([1]) Mê hà 迷河: Sông mê; cõi trần gian.