Thánh thất Từ Vân (Quảng Nam ). Ảnh tài liệu.
NỘI TÌNH CƠ ĐẠO
Thánh thất Từ Vân (Quảng Nam )
ngày 21-01 Nhâm Thìn (thứ Bảy
16-02-1952)
THI
Đại Đạo truyền
ban cứu mạt đời
Cứu người lặn hụp
bến trần vơi
Đưa lên bờ giác
tìm quê lại
Chớ đắm lợi danh
uổng kiếp người.
Cười...
LÝ THÁI BẠCH
Chào chư hiền đệ. Bần Đạo cho phép các hiền đệ nhập
đàn nghe dạy.
THI BÀI
Hôm nay gặp gỡ
hỏi chào
Đời gặp lúc
nghiêng chinh bó buộc
Đạo gặp hồi thời
cuộc đổi thay
Đạo khai kể cũng
lâu ngày
Đạo tâm nhìn có
mấy ai quyết tình.
Đạo
hữu sao công trình chưa gắng
Đạo pháp tu chưa
đặng bao nhiêu
Đạo hồi gặp lũ ma
yêu
Cản ngăn cám dỗ
đã xiêu lắm người.
Lão thấy tu nín
cười không được
Tu sao mà xuôi
ngược cầu an
Gặp ma sợ nó đón
đàng
Ai là kẻ đàn anh
đàn chị
Ai là người biết
nghĩ biết lo
Ai không sợ bước
gay go
Ai từng chịu đựng
đói no vững lòng?
Ai biết đục biết
trong mà lựa
Ai biết Thầy mới
chữa bệnh lành
Để đi cho tới cõi lành là ai?
Thức tỉnh người Bồng Lai trở bước
Bước đường lành đưa rước người tu
Công trình, công quả, công phu
Nầy các đệ! Từ nay các đệ cũng nên tu cho được nhiều hơn nữa vì Đạo khai đã
được hai mươi bảy năm rồi.([5]) Trải qua một khoảng đường khá dài mà trông lại thì không
được mấy người quyết tâm tu tỉnh để hầu giải thoát cho mình, cho đời rồi tô
điểm thêm vào sự quang minh rực rỡ cho nền Đại Đạo.
Cớ sao Lão chỉ thấy
các đệ tu chừng tu đỗi,([6]) kể tháng kể ngày, tính cho nhiều năm mà công quả công
phu chưa đầy một bụm! Nghĩ cũng đáng thương mà cũng đáng buồn cho số phận của
các đệ còn đầy nghiệp chướng, còn nặng lòng phàm, còn ưa danh sắc, còn lắm vô
minh, còn đầy chướng ngại, còn nhiều phiền não, còn thích đỉnh chung,([7]) còn ưa sống nhục, còn ý cầu an. Vì thế mà ma lòng được
trớn dấy lên nhiễu hại tâm linh, dắt dìu ra xa lần cửa Đạo.
Lão thấy lạ quá! Mà cũng lạ thật! Hồi mới nhập môn cầu
Đạo thì tâm chí lại được gần Thầy. Còn tu lên một ngày, một tháng, một năm cho
đến nhiều năm thì bước tu lại lần lần dang xa cửa Đạo, rồi gần như không khác
chi kẻ tục, chỉ còn giữ ba miếng chay, ít ngày cúng là nhiều, chớ có kể chi
giới luật, có nhớ gì sự chung gánh nặng nề, chung mùi vui khổ, chung sự đắp
xây, chung phần trách nhiệm! Thế thì sai lạc biết bao! ([8])
Nầy các
đệ ôi! Bước đường phải đi từ nơi u ám, đến chỗ quang minh, chớ không nên đi từ
chỗ quang minh trở lại nơi u ám, hay đi vào hắc ám.
Nếu muốn
đi từ nơi u ám đến chỗ quang minh, ta phải lo hết lòng giữ Đạo thờ Thầy. Tin
cho quả quyết thì Thầy mới gần gũi ta, dìu dắt ta và an ủi ta, chỉ dẫn cho ta
một con đường xán lạn cao quý.
Có Thầy gần ta, ta
mới vững tâm mà đi, vững tâm để chiến đấu. Chiến đấu với ma lòng quỷ thân.
Chiến đấu với lục dục thất tình, với sắc tài tửu khí, với ăn với mặc của mình,
và chiến đấu với hoàn cảnh chung quanh và ma chướng bên ngoài.
Còn chiến đấu thì
còn đi và đi mau, mà đi một cách ngang tàng tự đắc và tin ở nơi ta có mãnh lực
Thần Tiên, có oai quyền Thượng Đế thì ta đâu có sợ. Đã không sợ thì đâu có chịu
đầu hàng bọn ma vương bá đạo. Vậy các đệ nhớ và tuân theo.
Thôi, các đệ tinh
thần dõng mãnh lo tu. Lão sẽ gần gũi giúp đỡ cho. Chào các đệ. Thăng.